NGÃ DU TỬ

ĐỢI NHAU BÊN TRIỀN SÔNG MẸ



Tiếng thở Mẹ dài theo bao năm tháng
lối con đi ấm áp tấm thân gầy?
đêm rùng mình cựa thức tháng heo may
đôi mắt nhớ mùa xưa vừa ráo lệ
 
Sẽ về đâu tháng ngày dài thanh thế
nấu nung gan giấu kín một cung buồn
chuyện thế thời nhạt như chén rượu suông ?
lòng dân dã lạnh mùa sương buốt giá
 
Ngày sấp ngữa hơn nhiều lần canh bạc
chiếu nào ngay cho dân tộc tôi nhờ
Người thấp thỏm đợi bên triền sông Mẹ
mắt đã mòn, đời ngoảnh mặt làm ngơ
 
Hoang và tưởng cũng đã từng sơn phết
biển cùng non mấy lần giục sơn hà
hồn mộ gió còn ngậm ngùi buốt rét
cơn gió nồm mùa hạ cũ phôi pha
 
Quanh quẫn mãi tiếng khẽ khàng dân tộc
nắng vươn vai hồn biển đảo non nhà
đang bước tới theo chân người xuôi ngược
tiếng gươm khua hồn nước gIục sơn hà
 
NGÃ DU TỬ



 


 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 23 tháng 4 năm 2016

Bình luận về Bài thơ "ĐỢI NHAU BÊN TRIỀN SÔNG MẸ"